4. Phần 3 (Hoàn chính văn)

293 14 0
                                    

[8]

Từ lúc tỉnh lại thì tầm nhìn của tôi đã bắt đầu trở nên mờ đi.

Tôi biết rõ căn bệnh ung thư của mình hiện giờ đã bắt đầu di căn khắp cơ thể, thậm chí nửa thân dưới của tôi chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt.

Cho dù tôi thật sự không muốn thừa nhận, nhưng tôi đã không tự chủ được mà tè dầm.

Ung thư di căn, không còn chút sức lực, tầm nhìn mờ đi, tè dầm… Những điều này khiến cái tự tôn mà tôi muốn giữ lại ấy đã mất hết.

Từ Dương bước vào, lúc cô ấy thay quần áo cho tôi cũng không nói lời nào.

Tuy thời gian còn chưa đến một tháng, nhưng Từ Dương sớm đã bị tôi giày vò đến cả người cũng trở nên gầy hơn.

Cho đến lúc cô ấy với gương mặt không có chút biểu cảm gì dẫn Ninh Dật cùng bước vào căn lều Yurt.

Mắt của Ninh Dật đỏ lên, thậm chí tôi có thể nhìn thấy trên đôi mắt của anh ấy có vết thâm, vừa nhìn đã biết nhất định là Từ Dương giúp tôi trút giận nên đã đánh anh.

Tôi ngẩn người, buông lời nhẹ hẫng, "Em thực sự không còn gì để đưa cho Đoàn Chi Chi nữa rồi. Anh có thể nào đừng bắt ép em nữa không, Ninh Dật? Đến khi em muốn chết cũng không được chết một cách yên ổn hay sao?".

Một người đàn ông cao gần 1m9, đột nhiên quỳ xuống đất, khóc nấc như một đứa trẻ.

Anh ấy lau nước mắt xong lại lau đến nước mũi, quỳ xuống, từng bước một đi đến bên giường, "Kỳ Kỳ, anh đưa em về nhà được không? Chúng ta quay về trị bệnh có được không? Anh sẽ không chăm sóc người khác nữa, em là em gái của anh, làm sao anh có thể…".

Tôi đẩy anh ra, "Ninh Dật, em xin anh hãy cách xa em ra".

Anh ấy vươn tay muốn chạm vào tôi, nhưng lại bị tôi vô tình tránh né, anh có chút ngẩn người. Đôi mắt ấy lại một lần nữa đỏ lên, nhìn tôi nói: "Rất đau đúng không? Có phải rất đau đúng không, Kỳ Kỳ cùng về nhà với anh đi".

Tôi đột nhiên sụp đổ, bộ dạng kiên cường mấy ngày nay tôi cất công tạo dựng bắt đầu vỡ thành từng mảnh vụn. Tôi cứ như phát điên lên, không ngừng mắng chửi Ninh Dật, "Ninh Dật, tôi sắp chết rồi, bây giờ anh đến đây giả nhân giả nghĩa, vờ làm người tốt cái gì chứ! Nếu như thật sự xem tôi là em gái thì đừng để tôi nhìn thấy anh thêm lần nữa!".

Từ Dương đẩy anh ấy ra ngoài, lúc đó tôi mới bình tĩnh lại được.

Cô ấy dụi mắt nói với tôi, "Là do anh ta tự tìm đến! Tớ đuổi anh ta đi rồi, cậu đừng kích động nữa!".

Tôi không biết Từ Dương đã nói gì với Ninh Dật, nhưng từ đó anh ấy không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Mỗi một ngày thì cơn đau càng thêm nhiều, đến cả thuốc giảm đau cũng không còn tác dụng nữa. Tôi cắn răng nuốt đau đớn vào trong, chỉ khi Từ Dương rời khỏi căn lều thì mới dám nhỏ giọng rên vì cơn đau ập đến.

Nguyên Bảo cũng không thích ra ngoài chạy nhảy nữa, nó càng dính tôi hơn, càng thích nằm bên cạnh canh chừng tôi hơn.

Tôi cố gắng nhịn cơn đau, cảm nhận sự đau đớn lan tỏa đến từng khớp cơ nhưng vẫn ráng đứng dậy cùng Nguyên Bảo chơi đĩa bay.

【ZHIHU/HOÀN】DI NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trường An Nhất Phiến NguyệtWhere stories live. Discover now