7. Phần 6 - Phiên ngoại

303 13 1
                                    

[13]

Ninh Dật trở về nhà, mẹ và chú Đoàn vẫn còn đang trong bệnh viện chăm sóc cho Đoàn Chi Chi.

Anh lái xe đến bệnh viện, khi đến nơi đã thấy Lục Ngạn đang ngồi bên ngoài hành lang bệnh viện, dùng đủ mọi cách để liên lạc với tôi.

Ninh Dật ngừng lại, khàn giọng nói: "Đừng nói nữa, Ninh Kỳ đã chết rồi".

Lục Ngạn, "Anh nói cái gì?".

Lục Ngạn cố chấp cho Ninh Dật một đấm, lại mắng, "Mẹ nó anh nói gì hả!".

Ninh Dật lau vết máu trên khóe miệng, khẳng định lại một lần nữa, "Ninh Kỳ đã chết rồi".

Lục Ngạn vẫn còn muốn tiếp tục đánh Ninh Dật nhưng cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.

Mẹ tôi đi ra với vẻ mặt không vui, "Ninh Dật, con nói mình đi tìm Ninh Kỳ, vậy Ninh Kỳ đâu? Kêu nó về đây xin lỗi chú Đoàn ngay. Số tiền đó chú Đoàn sẽ trả lại cho nó, Ninh Kỳ cũng không cần phải trốn khỏi chúng ta nữa, nói sai thì chúng ta cũng đều là người một nhà mà".

Ninh Dật nhìn người mẹ đang tức giận kia của mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia ác ý. Nếu như mẹ biết Ninh Kỳ đã chết thì bà ấy  có sụp đổ giống như mình hay không?

Anh ấy hờ hững nói: "Ninh Kỳ đã quay về, nhưng em ấy không có cách nào một mình đến đây được".

Mẹ tôi nghe thấy vậy lại càng thêm tức giận, lúc này Đoàn Chi Chi đã chạy đến bên cạnh, ôm lấy bà nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng giận mà. Có lẽ chị chỉ đang giận con thôi".

Ninh Dật chợt nở một nụ cười hết sức quái dị, "Em ấy thật sự sẽ không quay về đây nữa, em ấy đã chết rồi".

Mẹ tôi chau mày, "Con điên rồi sao? Tại sao con lại rủa em gái ruột của mình như vậy?".

Nghe đến đây, Lục Ngạn đột nhiên trở nên hoảng loạn, lại gọi cho Từ Dương.

Giọng của Từ Dương truyền đến từ phía đầu dây bên kia, "Sau khi Ninh Kỳ chết, người được nhận phần tiền bảo hiểm có để tên mấy người. Vài ngày nữa tôi sẽ quay về giúp cậu ấy xử lý mọi chuyện".

Nói xong liền cúp máy.

Mẹ tôi vẫn không thể nào tin được, "Đừng đùa với mẹ nữa mà ".

Giọng của Đoàn Chi Chi the thé cất lên, "Anh, là anh đang bắt tay với chị để hù dọa mẹ đúng không?".

Ánh mắt của Ninh Dật hướng sang phía của Đoàn Chi Chi, mặt không biểu cảm nhìn cô ta, "Chi Chi, cô phải biết bảo vệ cơ thể của mình. Đừng quên trong cơ thể của cô còn có một quả thận của Ninh Kỳ".

Ninh Dật chỉ đến thông báo tin tôi đã mất cho mẹ biết.

Tuy rằng mẹ tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn theo anh ấy về nhà. Đến lúc nhìn thấy hũ tro cốt màu hồng, bà lại tự nói với chính mình, "Làm sao có thể vậy được! Từ trước đến nay Kỳ Kỳ vẫn luôn hiểu chuyện, rất nghe lời, cơ thể cũng rất khỏe mạnh kia mà. Lúc hiến thận còn có khám sức khỏe tổng quát qua, làm gì có vấn đề gì đâu. Không thể nào, không phải đâu, không phải đâu".

【ZHIHU/HOÀN】DI NGUYỆN CUỐI CÙNG - Trường An Nhất Phiến NguyệtWhere stories live. Discover now