Chương 8: Cuộc trò chuyện đêm

17 3 0
                                    

Len giật mình mở mắt ra, mồ hôi lạnh nhễ nhại chảy xuống trán còn tim thì đập như trống trong lồng ngực, từng hơi thở ngắn mà gấp làm ngực cậu nhô lên xẹp xuống trước khi trở nên chậm và sâu dần. Đêm mưa nào cũng vậy, giấc mơ về hàng chục con mắt nhìn vào cậu, những bàn tay chạm vào da thịt Len còn cậu thì không thể chống trả được. Cậu bé hít một hơi rồi đưa tay lên lau trán, mồ hôi cậu ra nhiều đến nỗi chiếc tay áo ngủ chẳng mấy chốc đã ướt đẫm. Ở bên ngoài, mưa vẫn chưa dứt, màn nước trắng vẫn bao phủ tất cả, khiến những tán cây gần nhất cũng như mất hút vào đêm đen. Một tia chớp giáng xuống chân trời đằng xa, thắp sáng bầu trời khiến bóng của các ngọn cây hiện rõ trong chốc lát. Cậu bé tóc vàng đặt tay lên mặt kính cửa sổ, khẽ rùng mình khi hơi lạnh chạy dọc tay cậu và cảm nhận rung động của nó khi tiếng sấm trầm đục vọng đến, làm cậu khẽ giật mình kêu lên.

Len đưa tay che miệng rồi quay sang bên cạnh, Rin vẫn đang ngủ ngon lành, không hề bị làm phiền bởi tiếng mưa và cậu em trai đang sợ sệt nhìn quanh. Căn phòng tối om, lạnh lẽo dù máy lạnh không bật, và Alexei thì cũng chẳng thấy đâu, chỗ nằm của anh ta vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ rằng anh ta chưa đi lâu. Nhưng mà đi đâu? Chợt cậu bé nghe có tiếng gì đó phát ra từ sau cánh cửa khép hờ, tiếng cười khúc khích và những tiếng thì thầm nhỏ đan xen giữa tiếng của các viên đá đập vào nhau. Chiếc đồng hồ trên tủ cạnh giường đang hiện hai giờ sáng, Alexei đang tiếp khách vào giữa đêm hôm mưa gió. Khách nào lại đến vào giờ này chứ? Chẳng lẽ lũ sói và quạ lại hóa thành người?

Len nuốt nước bọt, cậu nửa muốn rời khỏi giường xem anh chủ nhà đang làm gì, nửa lại muốn ở lại giường, không muốn làm phiền. Cậu bé tóc vàng cứ ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ nơi mưa gió đang tạt vào rồi lại nhìn ra cánh cửa gỗ khép hờ, nơi tiếng cười nói đó vẫn tiếp tục, kèm theo điệu nhạc không vần không điệu của tiếng đá gõ. Từng tiếng gõ như giáng một cây đinh vào trí tò mò của cậu, nhức nhói và khó chịu, lôi kéo Len ra khỏi giường và tìm hiểu xem họ đang nói gì.

Hai bàn chân trần chạm xuống sàn gỗ mát rượi, khẽ rụt lên vì bất ngờ trước khi từ từ hạ xuống lại, các ngón chân co duỗi để làm quen với cái lạnh đột ngột. Vừa chỉnh lại áo ngủ, cậu thiếu niên tóc vàng vừa rón rén rời khỏi giường, từng bước chân thận trọng bước ra cửa, tránh làm người chị đang ngủ say của cậu. Tiếng Rin trở mình làm Len chết đứng, cả người run lên vì sợ chị đã thức giấc và sẽ ngay lặp tức thắc mắc cậu đang đi đâu, một hành động chắc chắn sẽ làm kinh động tới Alexei và khách của anh ta. Nhưng có lẽ có thần may mắn đang phù hộ cậu, vì chưa được năm giây sau, tiếng ngáy khe khẽ của Rin lại vang lên sau lưng Len.

Cậu bé tóc vàng thở dài, vừa đưa tay quẹt mồ hôi lạnh trên trán, cậu vừa bước từng bước về phía cánh cửa đang mở hé, nơi tiếng cười nói vẫn đang vọng vào. Cánh cửa gỗ mở ra chầm chậm, nỗ lực kéo nó ra một cách im lặng hết sức của Len làm nó trở nên thật nặng nề, nhưng cậu không dám kéo mạnh, sợ rằng đôi tai thính nhạy của Dingo hay Freyja sẽ nghe thấy và...

- Giờ này vẫn chưa ngủ à?

Len như chết đứng, cái giọng nói đó phát ra như sấm chớp bên tai, chính xác hơn là ngay ngoài cửa. Gã ngồi dựa lưng vào tường, mặc chiếc áo phông rộng phùng phình và chiếc quần đùi xám như thể thách thức cái lạnh, một bên gã là vài mũi tên đầu làm bằng đá hoặc thủy tinh, một bên là một núi những vật liệu đã được chuẩn bị sẵn cùng một chiếc đèn dầu, ánh sát yếu ớt không đủ để chiếu sáng góc đó của hành lanh qua lớp kính mờ đục nhưng vẫn đủ để khiến Alexei trông như một khối đen đáng sợ với hai mắt quắc lên nhìn Len như đang dò hỏi.

Cam, Chuối và ChimeraWhere stories live. Discover now